Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Kiếm Hiệp. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện Kiếm Hiệp. Hiển thị tất cả bài đăng
Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015
Thứ Ba, 30 tháng 6, 2015
Bộ Kinh Vân - Tử Ngưng
Như bao người phụ nữ thời phong kiến xa xưa, thân phận nữ nhi thật mong manh, yếu ớt trước những quy tắc, hủ tục, thế thời. Dường như các tác giả cố tình hay bắt buộc phải tạo ra những hình tượng người phụ nữ bạc mệnh, bạc phận nhằm tô thêm vẻ "anh hùng" hay sự "tiểu nhân" hay sự cô độc của kẻ còn lại. Có nhiều cách để tạo nên một anh hùng hay một người đặc biệt nào đó, nhưng thông qua thân phận người phụ nữ thì thật đáng thương.
-Tử Ngưng, một cô gái mù vốn có cuộc sống thanh bình nơi thôn quê dù đã có bất hạnh khi không nhìn thấy ánh sáng, theo thuyết nhà Phật thì cái "duyên" đã đưa cô gặp một kẻ mà thiên hạ lắm kẻ kinh hãi khi nghe đến cái tên, Tử thần Bộ Kinh Vân. Cái duyên mà mang cho cô gái mù bất hạnh này sự hạnh phúc gia đình , nhưng cũng mang đến cho cô sự bi thương, bi thảm tột cùng, nhưng càng xót xa thay khi trước cái chết, cô vẫn cho mình là kẻ may mắn, vẫn chăm lo cho chồng, con, khồng ngừng căn dặn Bộ Kinh Vân đừng nên trả thù, đừng tiếp tục thù hận mà hay cố sống yên bình. Quả thật ta không biết trách ai, trách điều gì, hay "giá mà" Bộ Kinh Vân phục hồi sức mạnh sớm hơn, giá mà trên biển, thuyền của họ không vuột qua thuyền của Nhiếp Phong...Ta chỉ biết xót xa cho Tử Ngưng nói riêng và thân phận người phụ nữ trong Phong Vân nói chung.
-Tử Ngưng, một cô gái mù vốn có cuộc sống thanh bình nơi thôn quê dù đã có bất hạnh khi không nhìn thấy ánh sáng, theo thuyết nhà Phật thì cái "duyên" đã đưa cô gặp một kẻ mà thiên hạ lắm kẻ kinh hãi khi nghe đến cái tên, Tử thần Bộ Kinh Vân. Cái duyên mà mang cho cô gái mù bất hạnh này sự hạnh phúc gia đình , nhưng cũng mang đến cho cô sự bi thương, bi thảm tột cùng, nhưng càng xót xa thay khi trước cái chết, cô vẫn cho mình là kẻ may mắn, vẫn chăm lo cho chồng, con, khồng ngừng căn dặn Bộ Kinh Vân đừng nên trả thù, đừng tiếp tục thù hận mà hay cố sống yên bình. Quả thật ta không biết trách ai, trách điều gì, hay "giá mà" Bộ Kinh Vân phục hồi sức mạnh sớm hơn, giá mà trên biển, thuyền của họ không vuột qua thuyền của Nhiếp Phong...Ta chỉ biết xót xa cho Tử Ngưng nói riêng và thân phận người phụ nữ trong Phong Vân nói chung.
Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2015
Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015
Thứ Hai, 16 tháng 3, 2015
Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2015
Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015
Thứ Ba, 10 tháng 3, 2015
Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015
Thứ Bảy, 22 tháng 11, 2014
Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014
Chủ Nhật, 16 tháng 11, 2014
Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014
Thứ Ba, 11 tháng 11, 2014
Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014
Tản mạn mùa Đông !
Có phải người ta thường để dành nỗi buồn cho mùa đông, khi cô đơn chẻ làm đôi và bàn tay côi cút lạc nhau trên phố? Khi trời lạnh rồi, khoác thêm áo, cũng là cái cớ để mà giấu mình đi. Khi bước ra đường đông, bầu trời u ám một màu xám tro, cũng là nơi để thả trôi đi nỗi nhớ. Cũng vì lúc đó, người ta sẽ chỉ sưởi ấm nhau, mà không còn để ý tới đâu đó những kẻ độc hành.
Đôi khi ta ngỡ như mình là người cô độc, nhưng không, mùa đông đã giúp những kẻ cô đơn an ủi được phần nào. Bởi nước mắt thì mặn, nỗi buồn thì ủ ê, nhớ nhung đục ngầu còn trái tim thì đã nguội. Biết đâu nước mắt sẽ làm ngực trái ấm dần lên, đánh thức những khoảng lặng lẽ một mình giấu đi sau ngần ấy những hoài nghi ngỡ rằng mình đã ổn.
Đôi khi ta ngỡ như mình là người cô độc, nhưng không, mùa đông đã giúp những kẻ cô đơn an ủi được phần nào. Bởi nước mắt thì mặn, nỗi buồn thì ủ ê, nhớ nhung đục ngầu còn trái tim thì đã nguội. Biết đâu nước mắt sẽ làm ngực trái ấm dần lên, đánh thức những khoảng lặng lẽ một mình giấu đi sau ngần ấy những hoài nghi ngỡ rằng mình đã ổn.
Con người ta cứ giang tay mà ôm hết ngần ấy nỗi buồn, thì làm sao không thấy lòng trống trải? Trả hết về cho gió đi, vì gió mùa thì lạnh và lê thê lắm, rồi sẽ cuốn hết thôi. Để còn chờ nắng hong khô những xác xơ, chờ một nụ cười tươi, chờ một cái vươn mình khi nỗi buồn chìm dần rồi tan đi bằng hết.
Mùa đông sẽ tha thứ để tự mình trôi hết xót xa… Sẽ thôi những ám ảnh triền miên rằng mình bị bỏ quên trong mùa lạnh. Sẽ thôi những đêm dài nấc lên cùng màu nỗi nhớ. Thôi cô quạnh, thôi lạc lõng, bởi mùa đông đã ở đó, rất gần!
Chạm tay vào cái lạnh đầy sương, chạm tay vào phố mùa đông một chiều gầy nắng, sẽ thấy cô đơn không còn là bạn và nỗi buồn chỉ như một kẻ lữ khách tạt ngang. Trái tim sẽ mềm và trong bởi những vết thương đã đóng băng vì lạnh, rồi chảy dần khi mà nắng ấm hửng lên…
Bốn mùa cứ đến rồi đi cũng như con người đến và đi cứ thay nhau vội vã. Bàn tay vừa xòe ra đan vào nhau chưa kịp ấm, mà đã muốn tách rời. Ngọt nhạt buông lơi, theo gió đông để rồi mất hút.
Phố xá xôn xao chuyện một buổi hoàng hôn có người giật mình bỏ trốn. Chỉ để lại một người ngoái nhìn năm tháng với những hoài niệm vấn vương...

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014
Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2014
Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)