Thế là mùa thu cũng tiếc nuối đi qua khi những chiếc lá thôi rơi xuống
mặt đường. Mặt trời bắt đầu lên muộn, vài tia nắng yếu ớt vắt lửng lơ
nơi bậu cửa. Mùa đông len lỏi trở về trong cơn gió chuyển mùa hanh hao.
Bất giác, ta nghe cái trở mình khe khẽ của đất trời. Trời ủ mây nên xám
xịt, ủ rủ như ngày nắng tắt. Trên những tàng cây lá thôi xào xạc, rụng
vàng héo úa.
Chớm đông, bỗng dưng cảm giác đâu đây có người hỏi nhẹ “có lạnh không”. Rồi cười nhẹ bẫng khi nhận ra đông này có thể lạnh nhưng lòng đã
ấm hơn nhiều. Hóa ra lạnh ấm gì cũng bởi thiếu đủ một bàn tay. Vui buồn
gì cũng bởi lòng nặng nề trầm tư hay thanh thản yên bình.
Ta lại buồn, bởi thấy rét lên ở phía bờ tim đang trống trải nơi kia.
Đường dài thăm thẳm quá, mới chớm đông thôi mà đã muốn đông tàn vì cảm
giác cô đơn bắt đầu cựa quẫy.
Lạ thật, cứ đông về, người ta lại mênh mang thứ cảm xúc mơ hồ, chẳng
rõ là vui buồn chỉ biết cái cô đơn cứ chòng chành trong suy nghĩ. Bao
người mạnh mẽ, bản lĩnh nhường ấy cũng nhu mì bé nhỏ trước mùa đông. Chỉ
là chớm đông thôi mà, nên hãy giữ tâm mình khoan run rẩy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét